Bạch Kỳ tỉnh dậy trong bóng đêm, tai không nghe thấy âm thanh, cơ thể không chạm bất kỳ vật gì, như thể đang trôi nổi trong hư vô mà không có gì để bám víu.
"Tiểu Thất?" Bạch Kỳ gọi một tiếng.
"Có." Quả cầu tròn to bằng trứng chim cút phát ra ánh sáng mờ ảo trôi đến trước mặt Bạch Kỳ, chiếu rọi một khoảng không.
"Đây là đâu?" Bạch Kỳ hỏi.
"Một tiểu thế giới, hiện giờ anh là con quỷ." Tiểu Thất trả lời.
"... " Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất với ánh mắt không thiện cảm.
Nhận thấy nguy hiểm, Tiểu Thất lập tức lùi lại giữ khoảng cách với Bạch Kỳ, "Không phải là mắng anh, thực sự bây giờ anh là một con quỷ mà."
Bạch Kỳ nhíu mày cúi xuống đánh giá thân thể mình. Một thân Nho phục thuần trắng, hai chân đi trần, thân thể này có đôi tay rất đẹp, tinh xảo như được chạm khắc từ bạch ngọc thượng hạng.
"Thế giới cổ đại?" Bạch Kỳ hỏi.
"Không phải, anh xem cái này trước..."
Khi Tiểu Thất vừa đề nghị Bạch Kỳ xem ký ức của nguyên thân thì một loạt tiếng gõ đập đột nhiên vang lên khiến nó lập tức im lặng.
Tiếng gõ đập vang lên khoảng nửa giờ, sau đó trở lại im lặng, nhưng không lâu sau, cùng với một tiếng "ầm" nắp quan tài đá bị mở ra, ánh sáng đột ngột xuất hiện trước mắt Bạch Kỳ.
"Phù!" Hai người đàn ông đen gầy, ánh mắt tinh ranh gian xảo cùng kêu lên, biểu cảm vui mừng xen lẫn tham lam.
"Chúc mừng ký chủ, anh được khai quật rồi." Tiểu Thất huyên thuyên.
Bạch Kỳ nhíu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-to-lai-dang-luan-hoi-thanh-dieu-do-tinh-ha/1683022/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.