Từ khi chiếc gương đồng được Chu Phi Dận đem về nhà, Bạch Kỳ cùng với chiếc gương ở lại Chu gia, ngày ngày tu luyện không quan tâm đến chuyện bên ngoài, điều này khiến Hắc Thất sốt ruột đến mức muốn đâm đầu vào tường.
"Tu tiên không tính năm tháng, khi ta ở Diệu Hoang tự mình bế quan, có lần nào tĩnh tọa mà không kéo dài cả trăm năm?" Bị quấy rầy đến không thể tĩnh tâm, Bạch Kỳ mở mắt nói.
"Nhưng bây giờ anh đang ở phàm giới!" Hắc Thất giận dữ, "Để đến trăm năm sau thì người bên ngoài đã chết hết một lượt rồi."
"Ồn ào." Bạch Kỳ khẽ vén Nho phục, điềm nhiên đứng dậy.
"Anh không định xác định xem Chu Phi Dận có phải Tần Văn Lan không à?" Hắc Thất cố ý kích thích.
"Làm sao để xác định?" Bạch Kỳ hỏi.
"Cởi đồ hắn!" Hắc Thất nói.
"......" Bạch Kỳ liếc mắt nhìn Hắc Thất một lúc lâu, "Quả bóng nhỏ không đứng đắn."
Hắc Thất "......" Nó không đứng đắn? Là vị thượng thần nào không cần mặt mũi suốt ngày đi khiêu khích nam nhân vậy nhỉ?
Bạch Kỳ bước lên hai bước, ngoài gương đồng là phòng ngủ của Chu Phi Dận. Những chuyện sinh hoạt hàng ngày của Chu Phi Dận mấy tháng qua, cái gì nên hay không nên thấy Bạch Kỳ đều đã thấy hết.
Nhưng không biết vô tình hay cố ý, toàn thân Chu Phi Dận Bạch Kỳ đều đã nhìn thấy N lần, duy chỉ có bên hông trái là luôn ở góc chết.
"Chu Phi Dận đâu?" Bạch Kỳ hỏi Hắc Thất.
"Nửa giờ trước Khâu Lễ Hải đến nói có khách tới thăm." Hắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-to-lai-dang-luan-hoi-thanh-dieu-do-tinh-ha/1683024/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.