Bạch Kỳ ở lại sơn trại hơn một tháng. Khi sức khỏe gần như hồi phục, y thu xếp hành lý rồi rời đi mà không chút luyến tiếc.
Tại cổng trại, Bàng Xu nhìn bóng dáng dần xa khuất, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự tiếc nuối, hối hận và không cam lòng.
Bạch Kỳ đi, hắn không ra tiễn, không phải vì vô tình, mà là vì sợ bản thân sẽ không nỡ, rồi trong lúc bốc đồng lại làm tổn thương y thêm lần nữa.
Nỗi buồn "lặng lẽ" của Bàng Xu khiến bọn thổ phỉ trong trại cảm thấy khó chịu, cũng không hiểu tại sao Bàng Xu rõ ràng không muốn để Bạch Kỳ đi, nhưng vẫn để y rời đi.
Vài người trong số đó âm thầm bàn tính, lén lút bám theo tìm cơ hội đánh ngất Bạch Kỳ rồi trói lại mang về. Họ là thổ phỉ, đánh cướp và bắt người là nghề quen thuộc.
"Ai cũng không được đi theo!"
Dường như nhìn thấu âm mưu của vài người trong trại, Bàng Xu lạnh lùng ra lệnh với giọng đầy uy lực.
"Ai dám làm hại em ấy, đừng trách bản trại chủ này trở mặt vô tình!"
Biểu cảm của Bàng Xu không giống như đang đùa, mấy người vừa mài dao bỗng chốc ỉu xìu.
"... Vâng."
Hắc Thất đang nằm trong hành lý của Bạch Kỳ, hé mắt nhìn về hướng trại Bạch Mục, nhưng đến khi Bạch Kỳ xuống núi vẫn không thấy Bàng Xu đuổi theo.
"Xong rồi, mất bát cơm dài hạn rồi." Hắc Thất nói.
"Vậy ngươi ở lại?"
"Tôi cũng muốn lắm chứ." Hắc Thất ai oán đáp, "Đã định rời đi, sao không trộm cái yếm trước khi ra khỏi trại?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-to-lai-dang-luan-hoi-thanh-dieu-do-tinh-ha/2734280/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.