Lữ Hách Minh và Yến Vương Văn Nhân Dư Bách ở thế giới thứ nhất có chút giống nhau, vì thế Bạch Kỳ mới sẵn lòng đối xử với hắn đặc biệt hơn chút.
Thời gian đối với Bạch Kỳ không có ý nghĩa gì lớn. Y đã gặp rất nhiều người nhưng chẳng nhớ rõ được mấy ai, lâu dần con người tự nhiên trở nên lạnh nhạt.
Giờ Bạch Kỳ có thể cùng người xưng huynh gọi đệ, nhưng một trăm năm rồi một ngàn năm sau, ký ức sớm muộn sẽ phai nhạt dần tan biến theo thời gian.
Tuy Lữ Hách Minh líu ríu rất ồn ào nhưng hắn cũng là người thông minh, biết cân nhắc thời cơ, biết tiến biết lùi.
"Anh nếm thử xem." Lữ Hách Minh ân cần đẩy một đĩa bánh đến trước mặt Bạch Kỳ.
"Bánh hoa, đặc sản của Nhất Thành Hương."
Mười lăm miếng bánh xếp gọn gàng trong ba đĩa sứ trắng nhỏ, màu sắc và hoa văn in trên bánh đều khác nhau, hương vị mỗi miếng cũng rất đặc biệt.
Bạch Kỳ nhón một miếng định nếm thử thì một giọng nói đột nhiên ngăn lại.
"A Họa."
Bạch Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy Chu Phi Dận cũng đã xuống lầu đang chậm rãi tiến lại gần.
"Chu tiên sinh." Lữ Hách Minh đứng dậy, lúng túng chào hỏi.
Chu Phi Dận liếc nhìn Lữ Hách Minh một cái, tuy chỉ là ánh mắt bình thường nhưng Lữ Hách Minh lại cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ngươi xuống làm gì?" Bạch Kỳ hỏi, tay vẫn đưa miếng bánh hoa lên miệng.
Chu Phi Dận đặt một tay lên cánh tay Bạch Kỳ, ngăn y lại.
"Em mãi không trở về, tôi lo lắng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-to-lai-dang-luan-hoi-thanh-dieu-do-tinh-ha/402557/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.