Mùa xuân của Tô Thành bị kẹp giữa mùa đông và mùa hạ, gần
như đã trôi qua mà chẳng để lại cảm giác gì. Quý Liên Hoắc
không nhịn được ho khan vài tiếng, gần như có thể nghe thấy
tiếng thở khò khè trong lồng ngực.
"Tiểu Quý, bệnh cảm vẫn chưa khỏi sao?" Ông Vu hai tay đút túi
đứng cạnh đó, vẫn quấn trong chiếc áo bông mùa đông, hai
cánh tay tròng vào bao tay áo sẫm màu, đã bị mài sáng bóng.
"Cũng sắp khỏi." Quý Liên Hoắc cố nén cơn đau ở cổ họng rồi
nói, lấy khẩu trang mà bác sĩ phòng khám đưa cho ra đeo lên
mặt.
"Đại Bảo đã đỡ hơn chưa?" Ông Vu cẩn thận liếc nhìn ra phía sau
Quý Liên Hoắc, thấy thằng nhóc đang cuộn tròn lại thành một
cục.
"Đã tiêm thuốc được ba ngày rồi, cũng bớt khóc." Quý Liên Hoắc
nhìn dòng người qua lại, khập khiễng bước đi, nhặt những trái
cây trông đẹp hơn để lên trên.
"Khi nào Đại Bảo khỏe hơn, con có thể tự đi khám." Ông Vu vừa
xoa tay vừa thở dài: "Thời tiết dạo này khó lường quá, con lại
còn bị dính mưa, lo uống thuốc tiêm thuốc càng sớm càng tốt,
đừng để bệnh tình nặng hơn nữa. Còn chân của con nữa, không
đủ tiền để đi bệnh viện lớn thì tìm một bác sĩ già đến xoa bóp
cho cũng được mà, không thể cứ kéo dài mãi được, đã nửa năm
rồi."
Thấy Quý Liên Hoắc gật đầu, ông Vu chỉ đành thở dài, nếu lúc
đó mà không có người gọi cảnh sát, Quý Liên Hoắc có thể đã
mất mạng tại chỗ rồi, may là giữ được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955538/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.