Quý Liên Hoắc lòng bất an từng bước một bước vào nhà hàng
Tây, gần như không cần phải phân biệt thì đã thấy một ông già
đang trợn mắt ở gần cửa sổ.
Trong các nhà hàng Tây về cơ bản toàn là khách hàng trẻ tuổi,
người trung niên và người già được coi là sinh vật hiếm có. Nói
cha của anh Chiêu Mưu là một ông già thì có vẻ không chính
xác, vì ông được chăm sóc rất tốt, tóc về cơ bản còn đen, chỉ có
một chút màu xám ở thái dương là dấu hiệu của tuổi tác. Đây là
người sáng lập tập đoàn Vương Thị, một người đã nỗ lực mở ra
con đường máu vượt qua những năm tháng khó khăn đó, nếu
thiếu đi nghị lực hoặc may mắn, tập đoàn Vương Thị sẽ không
thể rực rỡ như ngày nay.
Quý Liên Hoắc hít một hơi thật sâu, cúi đầu kiểm tra dáng vẻ của
mình lần nữa, cố gắng ưỡn ngực thẳng lưng rồi bước đến bên
cửa sổ.
"Chào bác."
Ông Vương ngẩng đầu lên, dùng khả năng quản lý biểu cảm
xuất sắc để mình trở lại tâm trạng thường ngày trong giây lát,
ngước mắt lên đánh giá thiếu niên trước mặt.
Đứa trẻ đứng kính cẩn trước mặt ông cũng chỉ mới ở độ tuổi
trưởng thành, ngang tuổi Vương Chiêu Vân, nhưng cách hành xử
lại điềm tĩnh hơn Vương Chiêu Vân rất nhiều. Ngũ quan ngoại
hình thực sự không có gì để chê bai, vóc dáng cũng cao ráo, cả
người tươi tắn và sạch sẽ, đang ở trong một trạng thái kỳ diệu
giữa tuổi trưởng thành và non nớt, giống như rượu mận chưa
được lên men hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955693/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.