Ánh mắt tổn thương của Quý Liên Hoắc quá rõ ràng, như thể vết
sẹo từ xưa bị bóc ra, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.
Cậu vốn chỉ là một con chó cỏ nhỏ bé trong bùn lầy, lại được bàn
tay của người đàn ông này bế lên, tắm rửa rồi cho ăn, đặt lên
một chiếc ghế dài sạch sẽ mềm mại. Bây giờ có người khác đến
đây, vậy mà cậu còn ảo tưởng đi sủa vào người đó, quên mất
mình vẫn chỉ là con chó cỏ đó, chưa bao giờ thay đổi. Cậu có gì
để so sánh với gã đàn ông bên ngoài biệt thự. Cái cậu có thể
cho anh Chiêu Mưu thì người khác cũng có thể cho, thậm chí có
thể họ còn làm tốt hơn cậu. Cậu chỉ có thể tặng anh Chiêu Mưu
một bông hồng đạo cụ, nhưng người khác có thể cầm một bó
hoa lớn đắt tiền được gói cẩn thận để chờ anh Chiêu Mưu. Cậu
thậm chí còn là sự tồn tại mà anh Chiêu Mưu không muốn người
khác nhìn thấy.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc từ từ đỏ mắt, toàn thân
như bị rút ra khỏi chỗ dựa trong vòng một giây, trái cổ trượt
xuống, một tay che mắt, lùi lại hai bước, người dựa vào tường.
"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu bước tới, giơ tay nhẹ nhàng mở
bàn tay che mắt thiếu niên ra, thấy nước mắt vương trên mi Quý
Liên Hoắc như một hạt pha lê nhỏ, viền mắt và chóp mũi đỏ
bừng, đôi môi mỏng mím chặt lại, vô cùng buồn bã.
"Tôi sẽ không dùng lời nói dối để qua mắt cậu, nhưng hắn thực
sự nguy hiểm." Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955697/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.