Tự tay đeo vật phẩm thu hút tình duyên cho người mình thích.
Quý Liên Hoắc nhìn những hạt màu hồng ấy, chợt cảm thấy
chúng chẳng đẹp chút nào. Ngực đau không nói nên lời, Quý
Liên Hoắc mím môi, không thể tưởng tượng được cảnh một đàn
ong bướm vây quanh người kia.
Chiêu Chiêu xuất sắc thế này, họ sẽ dùng đủ thứ lời ngọt ngào,
dùng đạn bọc đường để lừa Chiêu Chiêu nhìn đến họ một cái
phải không, liệu họ có cầu xin Chiêu Chiêu ban cho chút quan
tâm một cách đáng thương giống mình không... Nghĩ rằng Chiêu
Chiêu sẽ bị người khác thèm muốn, Quý Liên Hoắc cảm thấy như
có một chuỗi dây gai mọc ra từ trong lòng, không ngừng vây lấy,
muốn bảo vệ vững chắc Chiêu Chiêu ở vị trí độc tôn của mình.
Bàn tay của Quý Liên Hoắc dừng lại bên cổ tay của người đàn
ông, đầu cúi xuống che khuất tầm nhìn của anh, cụp mắt lặng lẽ
nới lỏng nút thắt vừa siết chặt. Lẽ ra cậu không nên tìm thấy cái
vòng tay này. Không nên đeo lên cổ tay Chiêu Chiêu. Tại sao cậu
ngu ngốc như vậy?
Thiếu niên cúi đầu thật thấp như không thể nhìn rõ khóa trên
vòng tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên cổ tay, hơi thở
chậm rãi thêm vài phần ấm áp, từng hơi thở đều có thể cảm
nhận được.
Vương Chiêu Mưu giơ tay đợi một lúc lâu mới thấy Quý Liên
Hoắc ngẩng đầu lên, trong mắt đã mất đi vẻ vui mừng vừa rồi,
vẻ mặt lạ lùng khó tả. Rút tay lại, anh liếc nhìn tài liệu trên bàn
rồi chuyển chủ đề.
"Tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955700/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.