Quý Liên Hoắc nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ cúi đầu nhìn chân
gà mình đánh rơi, sau khi nhìn quanh thấy không có ai để ý, cô
định cúi xuống nhặt lên, nào ngờ người phụ trách dọn dẹp lao
tới với tốc độ nhanh hơn, không chỉ kẹp chân gà vào thùng rác
mà còn lau sạch nơi chân gà rơi xuống.
Người phụ nữ mặc váy đỏ cô đơn nhìn mặt đất, trông như vừa
mất mát cái gì.
Cô ta là ai? Tại sao anh Chiêu Mưu lại chú ý đến cô ta?
Quý Liên Hoắc thấy lòng chua xót, quay lại thì thấy Vương Chiêu
Mưu đang vẫy tay gọi nhân viên.
Nhân viên lập tức sải bước tới với nụ cười trên môi. "Chào anh
Vương, xin hỏi tôi giúp gì được?"
Các nhân viên ở đây đã được đào tạo chuyên nghiệp, có vài vị
khách mà họ được yêu cầu phải ghi nhớ diện mạo, một trong số
đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị đây. Trẻ tuổi lại
giàu có, ngoại hình nổi bật khó có thể quên.
"Tôi muốn biết về ý tưởng thiết kế của sợi dây chuyền kim
cương này." Khí chất của anh thanh lịch bình thản, cằm hơi hếch
lên ra hiệu về phía dây chuyền.
"Sợi Hoa hồng vinh quang này là tác phẩm đoạt giải lần này, nhà
thiết kế đang có mặt tại triển lãm, ban tổ chức sẽ để cô ấy trực
tiếp mô tả ý tưởng thiết kế cho anh, xin chờ trong giây lát."
Nhân viên lễ phép cúi chào rồi nhanh chóng đi tìm người phụ
trách. Một lúc sau, Vương Kỳ Yên đã được tìm thấy, vô cùng
miễn cưỡng bước về bên này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955755/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.