Đội trưởng Lý thấy hai thầy trò định đánh nhau thì chột dạ, định
lấy ly rượu từ tay Thất Tinh đi. Thất Tinh quay đầu lại nhìn,
không thèm nói gì đã giật lại ly rượu, đổ hết vào miệng mình.
"Thầy nói chữ Nhất có hai đầu, tức là có hai ngả đường. Đường
thứ nhất nói anh Kim Phong Không Vong, có nghĩa là ban đầu
anh có rất nhiều tiền, rất may mắn về mặt tiền tài, nhưng sau đó
số tiền đó đều trở thành mây khói hết, có hiểu hai chữ Không
Vong không, là không còn gì cả!"
Thấy Lão Tề xắn tay áo, Vương Chiêu Mưu liền giữ anh ta lại, lắc
đầu với người thân tín của mình.
Thất Tinh lơ mơ, càng nói càng hăng. "Con đường thứ hai là hỷ
dụng thần vi kim, Kim ở đây nói về bạn đời của anh, gặp được
người này thì anh sẽ vượng, sau khi kết hôn thì được cả người
lẫn tiền có hiểu không!"
"Toàn là ăn nói bậy bạ!" Lão Tề không nhịn được nữa, vẻ mặt
tức giận: "Cậu mà nói thế thì có khác gì hôn nhân thương mại
đâu hả, nhà họ Vương làm lớn thế này rồi, cớ gì còn phải hy sinh
hôn nhân của sếp để cầu tiền tài?!"
"Sếp Tề đừng giận." Mặt thầy Chu nhăn như trái khổ qua: "Thất
Tinh nó uống say, say rồi mà bói chữ thì làm sao đúng được."
"Lão Tề." Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, vỗ vỗ cánh tay Lão
Tề: "Ngồi xuống đi, cậu Thất Tinh uống say lỡ lời, anh còn cho là
thật à?"
Lão Tề vẫn còn tức giận, thấy vẻ mặt sếp vẫn như cũ thì ngực
như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955758/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.