Vương Chiêu Mưu nhìn vệt đỏ dần lan rộng trên má thiếu niên
như thể đó là một loại phản ứng hóa học thần kỳ nào đó, không
biết mình đã bỏ vào thứ gì vào mà lại biến thành thế này.
Quý Liên Hoắc cúi đầu, nghiêm túc ăn đùi gà của mình, ăn hết
sạch sẽ phần thịt trên xương.
Vương Chiêu Mưu xin nghỉ hai ngày cho Quý Liên Hoắc, tính cả
một ngày nghỉ cuối tuần, cậu ở nhà tổng cộng ba ngày trước khi
đi học lại.
Chỉ trong ba ngày, ký túc xá cũng đã thay đổi, bớt đi hai người,
lại không có học sinh mới nào được nhận vào trường, một chiếc
giường tầng được mang đi, thay vào đó là một tủ đựng đồ có
khóa sáu ngăn.
Quý Liên Hoắc về ký túc xá, thấy ba cái tủ đã có ghi tên, ba cái
còn lại để trống.
"Quý huynh." La Ngũ Nhất thấy Quý Liên Hoắc quay lại thì thận
trọng bước tới, chỉ vào tủ đựng đồ. "Bọn tôi đã bàn bạc rồi, ba
cái tủ đựng đồ còn lại là của cậu, cậu thích dùng thế nào cũng
được."
Thấy Quý Liên Hoắc im lặng, La Ngũ Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng
bị phớt lờ, vừa chép miệng định rời đi thì người đối diện đột
nhiên lên tiếng.
"Tôi chỉ dùng một cái."
Nghe câu trả lời của Quý Liên Hoắc, La Ngũ Nhất không khỏi
kinh ngạc nhướng mày. Cậu ta đứng đó hồi lâu, gãi đầu bối rối,
cố nhịn một lúc rồi lại thăm dò.
"Chân của cậu, đỡ chưa?"
Quý Liên Hoắc cất thuốc trị phỏng vào tủ của mình, lạnh nhạt
đáp.
"Đỡ rồi."
Thấy Quý Liên Hoắc lại trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955765/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.