Căn phòng yên tĩnh hai giây, Vương Chiêu Mưu hết sức tự nhiên
quay mặt đi.
Trẻ em đều biết xấu hổ, khi còn nhỏ còn có thể nhờ người lớn
giúp tắm hoặc thay quần áo, cũng sẽ tò mò hỏi han về những
thay đổi trên cơ thể mình. Nhưng khi trẻ lớn lên, chúng biết
nhiều hơn, lòng tự trọng của chúng tăng lên, rồi trở nên ngại
ngùng hơn với người lớn tuổi.
Chỗ Quý Liên Hoắc bị phỏng nước sôi là trên đùi, bây giờ đã bôi
thuốc, tạm thời chưa thể mặc quần thì ngượng ngùng muốn che
đậy khi bị anh nhìn là điều bình thường.
"Hoàn toàn không tin tưởng người khác sẽ khiến cuộc sống của
cậu trong tương lai trở nên khó khăn hơn." Vương Chiêu Mưu
nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh nói tiếp chủ đề vừa rồi.
"Ví dụ như tôi là doanh nhân." Vương Chiêu Mưu nói với giọng
bình thường: "Có những điều sẽ không ghi trong hợp đồng, tùy
thuộc vào sự tin tưởng của hai bên dành cho nhau để tiếp tục
tiến hành. Nếu cậu chọn cách không tin tưởng gì cả, cậu sẽ đánh
mất rất nhiều cơ hội."
"Dạ."
Thiếu niên cúi đầu thật sâu, cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ
dâng lên trong bụng. Chỉ là đầu ngón tay chạm vào nơi gần vết
thương vài lần thôi, mà không biết tại sao, cậu có cảm giác như
bị cái gì đó kêu gọi, cơ thể bắt đầu mất kiểm soát. Vùng da bị
nước sôi làm phỏng đang nóng lên và ngứa ngáy, đầu ngón tay
của anh Chiêu Mưu hơi mát, chạm nhẹ vào vùng xung quanh vết
thương, cảm giác nóng ngứa ấy bắt đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955768/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.