Sau khi nghe Lâm Kiệt và Trương Phong làm chứng cho nhau,
Quý Liên Hoắc lạnh lùng nhìn lại, thấy ánh mắt thầy chủ nhiệm,
cậu đang định nói thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng thật
mạnh.
Giáo viên bộ môn bước tới mở cửa, một người đàn ông xách cặp
tài liệu hung hãn lao vào. Ông ta lập tức tìm thấy con trai mình,
nhìn trái nhìn phải khuôn mặt Lâm Kiệt.
Mẹ Lâm Kiệt thấy chồng tới rồi thì càng kiêu ngạo hơn.
"Ông xã anh nhìn đi, con trai mình bị đánh như thế nào đây
này!"
"Đứa nào đánh?!" Cha Lâm Kiệt thấy vết thương trên mặt con
trai thì nổi giận đùng đùng.
"Còn ai nữa." Lâm Kiệt chỉ vào thiếu niên còn chưa kịp lên tiếng
bào chữa câu nào: "Cái thứ khốn kiếp đó, con trai mình vô tình
làm đổ ly nước, làm ướt người nó một chút, mà nó đánh con
mình như thế này!"
Mẹ Lâm Kiệt lại chỉ vào Trương Phong đang đứng bên cạnh:
"Thằng bé này có lòng tốt, tới can ngăn thì bị đánh gãy răng!"
"Ba mẹ mày đâu?" Cha Lâm Kiệt bước tới chỗ thiếu niên, vẻ mặt
u ám.
"Nó khắc chết ba mẹ nó rồi!" Trương Phong vội vàng lên tiếng.
Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn sang, Trương Phong rụt vai lại,
trông như lùn đi cả cái đầu.
"Thảo nào, thì ra là không có ai dạy dỗ." Cha Lâm Kiệt không
thương tiếc nói: "Mày chắc phải trên mười tám tuổi rồi, có biết
hành vi của mình là gì không?"
"Là cố ý gây thương tích!" Cha Lâm Kiệt chỉ tay vào mặt Quý
Liên Hoắc: "Bây giờ tao sẽ đưa Lâm Kiệt và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955770/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.