Ông đã sớm gia nhập Hội Nhà văn, ông từng có một người bạn cũng rất yêu văn học, người ấy thích viết những thứ “chổi cùn rế rách” (nói đến đây, Chung Sênh cười ha hả, và còn đưa ra vài ví dụ),nhưng có một lần người ấy viết một bài toàn là cổ văn[1], đại ý là phê bình chốn quan trường và nền chính trị của một triều đại X, rất sắc sảo chuyên nghiệp. Tuy có một số người xì xào rằng ông ta cóp-pi từ đâu đó, nhưng tra mãi vẫn không tìm thấy “chứng cứ". Ông Chung Sênh đành hỏi thẳng người ấy, ông ta bị Chung Sênh dồn ép dữ quá nên đành “khai thật” rằng trong hòm sách nhà mình có một cuốn sách chép tay, không hiểu là sách gì, chỉ cảm thấy hay hay nên ông ta đã chép từ đó ra, coi như để luyện chữ cho vui.
[1] Cổ văn Trung Quốc, còn gọi là văn ngôn; ngôn ngữ cổ, súc tích, ngay người Trung Quổc thời nay cũng phải dày công học tập thì mới viết ra nổi.
Chung Sênh đến nhà ông ta xem hòm sách, và nhận ra rất nhiều cuốn sách chép tay và một số sách chữ in. Người có trình độ sẽ nhận ra ngay đó là “sách” thác bản[2], sao lại từ chữ trên vách đá hoặc bia đá. Khi đó ông Chung Sênh đã tiếp xúc rất nhiều về phương diện này, nhận ra trong các ấn bản đó ghi chép về cuộc đời của chủ nhân của một ngôi mộ, và biết ngay những tư liệu này lấy ra từ trong một ngôi mộ nào đó.
[2] Một cách sao (can-ke) trực tiếp văn bản hoặc hoa văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lat-mo-thien-thu/1813396/quyen-1-chuong-4-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.