Sau khi chở tôi và Mông Nhân về đến nhà, lão Phó đòi vào nhà ngồi một lúc. Vào rồi, anh ta bảo hai chúng tôi ngày mai cùng đi xem triển lãm. Vị chuyên gia khảo cổ trước đây hỗ trợ lão Phó dò tìm, nói rằng Viện bảo tàng thành phố C mở triển lãm, tuy các hiện vật trưng bày chưa chắc đã giúp gì cho lão Phó nhưng anh ta sẽ có dịp tiếp xúc với rất nhiều chuyên gia về lĩnh vực này, lão Phó rất có thể sẽ tìm ra manh mối nào đó.
Tôi và Mông Nhân không nhận lời, vì ban ngày phải đi làm; mặt khác, chúng tôi không thạo những thứ đó, e sẽ chẳng hỗ trợ được gì cho anh ta. Lão Phó nói, vậy thì anh ta đành rủ Mễ Đâu đi cùng vậy.
Trưa hôm sau, lúc đang ăn, lão Phó gọi điện nói rằng, chiều nay nếu chúng tôi rỗi thì sẽ hội ý ít phút, vì chuyện về cuốn sách đã có chút tiến triển. Nhưng nghe giọng anh ta rất không thoải mái, hình như chẳng phải là tin tốt lành gì. Tôi trả lời, chiều nay vẫn phải đi làm, nếu cần thì anh ta cứ đến thẳng công ty chúng tôi. Lão Phó nhất trí, và nói rằng chúng tôi phải ở công ty đừng đi đâu cả, khoảng 2-3 giờ chiều anh ta sẽ đến.
Lúc xấp xỉ 3 giờ chiều, lão Phó đến chỗ chúng tôi, và rất tự giác chui vào gian hút thuốc. Tôi và Mông Nhân vừa bước vào chưa kịp ngồi xuống thì anh ta đã ném phịch cuốn sách xuống bàn. Xem chừng không ổn rồi đây, vì xưa nay anh chàng này rất nâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lat-mo-thien-thu/1813404/quyen-1-chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.