Nhiều năm trước, mười bảy tuổi Cố Lạc đã trổ mã được duyên dáng yêu kiều. Cố Doãn cuối cùng không chịu được kích thích muốn đem Cố Lạc chiếm thành của mình, lại phát hiện sự thật là cô đã không còn là hoàn bích (*còn trinh). Đó là một đêm khuya, tức giận ngập trời Cố Doãn điều khiển thuyền tư nhân mang Cố Lạc ra biển, suýt nữa ném cô vào trong biển. Khi đó Cố Lạc ít nhiều gì vẫn là có mấy phần sợ hắn, đáy mắt kinh hoảng bị Cố Doãn nhòm ngó.
"Cầu xin tôi, Cố Lạc, em cầu xin tôi...tôi sẽ để cho em sống."
Cố Lạc bị hắn túm tóc, nửa người treo ở bên ngoài lan can, bên tai là gió biển lạnh thấu xương thổi qua âm thanh, còn có tiếng sóng biển gào thét, cô cứ như vậy cùng Cố Doãn trong cơn thịnh nộ giằng co, một chữ cầu xin tha thứ cũng không có.
"Có phải hay không cho là tôi thật sự không dám xuống tay?" Cố Doãn kéo cô trở lại, giống như dã thú một loại cậy mạnh đem cô ném tới trên boong thuyền. Cố Lạc liền chân mày cũng không nhíu một cái, đứng dậy, "Anh dám xuống tay, nhưng sẽ không xuống tay." Hắn muốn giết chết cô quá dễ dàng, nhưng hắn muốn là thần phục của cô, không phải là cái chết của cô.
Mặc kệ như thế nào, những lời này của Cố Lạc đều đúng, hắn không muốn để cho cô chết, ít nhất không phải chết ở trước mắt hắn. Cố Doãn mấy năm nay trong lúc vô tình tạo nhiều kẻ địch, không biết đối phương làm thế nào biết được hành tung của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lau-sung-cuop-co/929185/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.