“Đoàng!”
Mới ra khỏi nhà họ Trần, sấm đã nổ đùng đoàng, tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, bầu trời cũng đen kịt lại, có lẽ sắp mưa to.
Giang Nhung nên về nhà từ sớm, nhưng Tiểu Nhung Nhung cứ quấn lấy chơi đùa cùng cô, bẵng đi một lát đã quên mất thời gian, mãi đến giờ mới về nhà.
Giang Nhung vốn định tự bắt xe về, nhưng Trần Việt muốn đưa cô về, không chỉ có anh, ngay cả Tiểu Nhung Nhung cũng muốn đưa cô về.
Vì vậy, bây giờ Giang Nhung đang ngồi bên phải, Trần Việt ngồi bên trái, Tiểu Nhung Nhung và chú chó nhỏ Miên Miên ngồi giữa hai người họ.
Tiểu Nhung Nhung hôm nay cực kỳ vui vẻ, chốc chốc lại bò tới chỗ Trần Việt làm nũng, lát sau lại lăn qua làm nũng trong lòng Giang Nhung, cảm giác như mình là đứa trẻ có cha mẹ.
Giang Nhung có chút thất thần, không biết có phải do thời tiết hay không, cô vẫn gấp gáp muốn về nhà.
Ba đã gọi điện mấy lần giục cô nhanh về nhà, nhưng tài xế lái quá chậm, Giang Nhung cảm giác tốc độ hiện tại đã bằng tốc độ của xe đạp rồi. Với tốc độ này, cô nghĩ sáng mai mới về được đến nhà.
Trên trời lại có vài tiếng sấm nữa, trời bắt đầu mưa to. Đêm đen, mưa lớn, xung quanh rất ít xe, đen kịt một mảnh. Rất nhiều đêm, Giang Nhung mơ thấy mình chạy vội vàng trong tình cảnh này, vừa chạy vừa hét, giống như chỉ cần lao ra khỏi cánh cửa kia là có thể thấy ánh sáng, có thể thấy người mình vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-chong-bac-ty/414375/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.