Sau khi suy nghĩ lại, Tiêu Kình Hà gật đầu nói: "Suy cho cùng Trần Việt cũng là người nhà họ Trần, em không tin cậu ta, cũng là chuyện thông cảm được.”
"Không phải em không tin anh ấy." Giang Nhung lập tức phủ nhận, giọng điệu của cô có hơi kích động: "Dù sao người kia cũng là ông nội của anh ấy, em không muốn anh ấy bị kẹt giữa hai người bọn em. Lỡ như anh ấy giúp chúng ta đưa ông cụ Trần ra trước công lý, khi đó người ta sẽ trách anh ấy."
Giang Nhung không chút suy nghĩ mà lập tức thốt lên câu nói, lỡ như Trần Việt sẽ giúp cô đưa ông cụ Trần ra trước công lý, trong tiềm thức của cô tin tưởng rằng Trần Việt sẽ đứng về phía cô.
Mối thù mà Giang Nhung muốn báo nhất định phải báo.
Nhưng mà mối thù này nhất định phải do cô báo, không thể để Trần Việt làm thay, cô không muốn Trần Việt bị người ta nói là bất hiếu.
Không muốn người khác nói Trần Việt vì người phụ nữ của mình mà không cần ông nội.
Tiêu Kình Hà vỗ về bàn tay của Giang Nhung và an ủi: "Không sao đâu, không có Trần Việt, em vẫn còn có anh, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết. Người ta nói đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn, hai anh em chúng ta đồng lòng thì cũng tát cạn được biển Đông."
"Anh đã đồng ý với em là không nói cho Trần Việt." Hai người này vừa là bạn học, vừa là bạn tốt, nói không chừng ông anh này của cô quay đầu lại là nói ngay cho Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-chong-bac-ty/414673/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.