Trong ảnh, Trần Việt đeo chiếc kính mắt gọng vàng anh thường đeo, mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt cao quý tao nhã.
Dù lúc chất độc HDR trong cơ thể chưa xác định rõ, ánh mắt căn bản không thấy gì, nhưng biểu hiện của anh không ai phát hiện rằng anh không nhìn thấy.
Tiểu Nhung Nhung trong ảnh dùng tay nhỏ kéo anh trai đưa cô bé vòng trang sức, cười đáng yêu vô cùng, khiến người nhìn muốn cắn bé một miếng.
Đương nhiên còn cả cô, bởi lo cho Trần Việt không nhìn thấy, cả ngày ánh mắt cô chưa từng rời khỏi anh, nên ngay khi bức ảnh chụp ra, đôi mắt cô dán chặt vào Trần Việt.
Khi bức ảnh xuất hiện, Trần Tiểu Bích còn hay nói giỡn bảo: “Nếu chỉ nhìn tấm ảnh chụp này, nhất định sẽ nghĩ chị dâu yêu thầm anh trai đầu gỗ.”
Lúc ấy bị Trần Tiểu Bích cười, Giang Nhung muốn giấu tấm ảnh ấy đi, nhưng bị Trần Việt cướp mất, sau đấy để tấm ảnh trên bàn làm việc của anh.
Hừ…
Ngài Trần nhà cô đúng là vẫn không thay đổi bản tính cao lãnh muộn tao của anh.
Giang Nhung khó nhịn vươn tay chọc chọc mặt Trần Việt: “Hứ…… Chỉ biết anh thích em, nhưng mà chẳng chịu nói cho em biết.”
Nói thật, ngài Trần nhà cô chưa từng nói với cô một lời tâm tình theo đúng nghĩa, ví dụ như anh thích cô gì đó.
May là cô cũng chẳng phải người thích lời ngon tiếng ngọt, biết ngài Trần nhà cô có cô trong lòng là được rồi.
Giang Nhung lấy khung ảnh, lại gần hôn trên mặt Trần Việt trong tấm ảnh: “Ngài Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-chong-bac-ty/415341/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.