“Cô út, Nhung Nhung rất nhớ cô út.” Tiểu Nhung Nhung ở trong vòng tay của Trần Tiểu Bích, cái đầu nhỏ dụi lấy dụi để.
“Cô út cũng rất nhớ bảo bối Tiểu Nhung Nhung của chúng ta.” Tối qua Trần Tiều Bích mới đến, hôm nay ngủ dậy liền bận đón tiếp khách khứa, vẫn chưa gặp được Tiểu Nhung Nhung bảo bối.
Ánh mắt của Liệt giống như ngọn lửa nhìn Tiểu Nhung Nhung, hơn nửa năm không gặp, con bé có phải đã không còn nhớ anh nữa rồi?
Nhớ đến nhóc con này quên anh, ánh mắt của Liệt tối lại, sắc mặt cũng trở như thể có một loại đau khổ khó nói thành lời.
Tiểu Nhung Nhung vẫn còn nhỏ như vậy, khi anh rời đi, con bé mới qua sinh nhật bốn tuổi, không nhớ anh cũng là chuyện bình thường.
Anh không hy vọng Tiểu Nhung Nhung có thể nhớ đến anh, chỉ cần được nhìn bé con từ xa, biết con nhóc này sống vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành là anh đã mãn nguyện rồi.
Nhưng, trong lòng anh lại không hề nghĩ như vậy.
Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, thì khi anh ở trong nước vào giờ khắc căng thẳng như vậy lại chạy đến nơi này.
Anh muốn nghe con nhóc này mềm nhũn gọi anh một tiếng “anh Liệt”.
Anh muốn ôm Tiểu Nhung Nhung vào trong lòng, thơm lên đôi má hồng đáng yêu ấy, nói với con bé, sau này lớn lên nhất định phải đến tìm anh.
Nhưng, con bé không nhìn thấy anh.
Không chỉ Tiểu Nhung Nhung không nhận ra anh khi hóa trang, ngay cả Trần Tiểu Bích cũng nhận ko ra, đây chính là hiệu quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-chong-bac-ty/415722/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.