Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lục Quân Đình, cơ thể Lâm Hi Vũ không khỏi cứng đờ.
Cô giật nảy mình, nhanh chóng thu lại nụ cười, cúi đầu xuống giả vờ nói chuyện cùng Lục Viện.
Khi cô lén lút ngẩng lên nhìn thì Lục Quân Đình đã quay sang nơi khác rồi.
Nghĩ là anh chỉ vô tình liếc qua không để tâm, Lâm Hi Vũ thở dài một hơi.
Lục lão phu nhân nói tiếp: "Cháu xem, cháu cũng lớn tuổi rồi mà không chịu có bạn gái, bố cháu lúc bằng tuổi này thì cháu cũng có thể cười gọi bà nội được rồi.
Người biết còn hiểu là do công việc của cháu bận rộn, người không biết sẽ nghĩ cháu có vấn đề."
Lục Quân Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa cháu còn phải đến công ty thị sát, hôm nay không ở đây ăn cơm được."
Anh nói xong cũng không đợi Lục lão phu nhân đáp lại, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị đi.
Lục lão phu nhân thấy thế, khuôn mặt lập tức nổi giận, mấy lời vừa nói anh không hề nghe lọt tai, bà vội nói: "Một lát nữa còn có khách đến, cháu đi thì làm sao?"
Lục Quân Đình lạnh nhạt quăng lại một câu: "Khách của bà nội, bà tiếp đón là được rồi."
"..."
Lục lão phu nhân bị anh chọc giận thiếu chút nữa ngất đi.
Trương Dao vội vàng đi đến đỡ đầu bà, giúp bà vỗ ngực lưu thông khí, khuyên nhủ: "Mỗi người đều có nhân duyên của mình, đứa bé Quân Đình này có suy nghĩ riêng, mẹ đừng quan tâm nữa."
Lục lão phu nhân than thở: "Ta không quan tâm nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-hon-nhan-lam-moi-nhu/502400/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.