Tư Nhiên trong điện thoại đầu dây bên kia ừm một tiếng rồi cúp máy.
Đối với Tranh Tranh người con gái này, Tư Nhiên tuyệt đối có nắm chắc cô ta sẽ cắn câu!
Tranh Tranh đứng tại chỗ, thực ra là đang dằn vặt.
Cô ấy thực ra đối với Văn Gian Thanh vẫn một chút thích.
Người đàn ông dễ gạt như thế, đã rất hiếm gặp rồi.
Nói gì là tin đó, một chút cũng không nghi ngờ.
Thậm chí trong nhà cũng phản đối như thế, cậu ta đều muốn kiên quyết ở bên cô ấy.
Hơn nữa tướng mạo cũng không tệ, bây giờ mới mười sáu tuổi, đã là một thiếu niên trẻ đẹp.
Chờ sau khi cậu ta trưởng thành, chắc chắn là một người đàn ông tuấn tú.
Nhưng, cậu ấy bây giờ là dựa vào gia đình.
Trong tay cậu ấy không có tiền, đều là gia đình cho cả.
Muốn tiêu một đồng đều phải xin gia đình cả.
Hơn nữa bây giờ quan trọng nhất là cậu ta không có tiền!
Tuần này, cậu ta đem tiền trên người đều tiêu sạch cả rồi.
Rõ ràng không có tiền, còn không biết tiết kiệm.
Cứ mua những thứ không tác dụng gì.
Nếu như là lúc trước, khi có tiền, tùy tiện mua tuy tiện tiêu.
Nhưng bây giờ khác rồi!
Không tiền còn cái thể loại đó, sau này phải làm sao?
Chẳng lẽ cô ấy phải nuôi cậu ấy cả đời?
Hơ hơ, Tranh Tranh cô ấy không có ngốc như thế!
Bây giờ xem ra, vẫn là Vệ Cương này có tiền hơn.
Hơn nữa nghe khẩu khí của anh ta, anh ta đã tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, tự kiếm tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-nham-chong-dai-gia/363520/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.