Tư Y Cẩm nhìn con trai mình, trong lòng cảm thấy xúc động.
Mới ngày nào, thằng bé còn là một đứa trẻ ít nói, hiểu chuyện.
Mà lúc này, anh đã trở thành một chàng trai cao to, tuấn tú, là nhân vật gây tiếng vang lớn.
Trong lòng Tư Y Cẩm vô cùng tự hào.
Nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng.
Bao nhiêu năm nay, mọi cố gắng của con trai, bà đều nhìn thấy cả
Bà cũng biết, Tư Nhiên cố gắng như vậy nhằm mục đích gì.
Nhưng có một số chuyện, không phải cứ cố gắng hết sức là có thể thành công.
Đặc biệt là chuyện xảy ra hôm nay, thằng bé cũng nên rút ra bài học rồi.
“Con xin lỗi mẹ, con về muộn.” Tư Nhiên về nhà, ngồi trước mặt Tư Y Cẩm, bộ dáng hối lỗi: “Muộn vậy rồi còn để mẹ phải đợi.”
Tư Y Cẩm mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Tư Nhiên: “Con trai mẹ trưởng thành rồi!”
Tư Nhiên cụp mắt, im lặng để mặc bà vuốt ve mặt anh.
“Tiểu Nhiên, mẹ gọi con về là có chuyện muốn nói với con, chắc con cũng đoán được chuyện gì rồi đúng không?” Tư Y Cẩm mở miệng nói: “Từ bé con đã là đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện, chưa từng làm chuyện gì khiến mẹ lo lắng.
Lúc đó, cuộc sống của mẹ con ta vô cùng vất vả, con chưa từng đòi mẹ mua cho bất cứ món đồ chơi nào.
Con luôn lặng lẽ ôm lấy mẹ, ủng hộ, an ủi mẹ...”
“Mẹ...” Giọng Tư Nhiên run run: “Chúng ta đều vượt qua rồi.”
“Đúng vậy, đều qua rồi.” Tư Y Cẩm thở dài: “Nhưng kí ức đó vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-nham-chong-dai-gia/363560/chuong-1256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.