Tư Nhiên gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.
Mẹ không cần lo lắng, con sẽ không làm chuyện mất mặt mẹ đâu ạ.”
Tư Y Cẩm đột nhiên dừng lại, quay người ôm lấy Tư Nhiên: “Xin lỗi, con trai! Mẹ không phải có ý đó.
Mà là Hạ gia đối với chúng ta quá tốt đi! Con trai, chúng ta không thể làm người vong ơn phụ nghĩa, con hiểu chứ?”
“Con hiểu, mẹ.” Tư Nhiên với ánh mắt sáng ngời từ trong túi lấy ra hai chiếc hộp, đưa cho Tư Y Cẩm xem: “Đây là quà mà con tự tay chuẩn bị cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Tuy rằng có lẽ không đáng tiền, nhưng con thật sự đã cố gắng làm lấy.”
Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, đáy lòng Tư Y Cẩm lại một lần chua chát, khóe mắt bổng chốc liền đỏ ửng: “Con trai, mẹ khiến con phải ủy khuất rồi.
Những bạn nhỏ khác bằng tuổi con, vẫn chỉ biết nhỏng nhẻo, con lại hiểu chuyện nên làm sao làm người làm việc.
Để con trưởng thành sớm như vậy, mẹ thật sự rất có lỗi với con.”
Bàn tay nhỏ của Tư Nhiên vỗ trên lưng của Tư Y Cẩm: “Mẹ đừng nói như thế.
Tiểu Nhiên, chỉ có mỗi mẹ.”
Nghe Tư Nhiên nói như thế, trong lòng Tư Y Cẩm được an ủi vô cùng.
Tuy rằng cả đời này có lẽ không có gặp gỡ được tình yêu, nhưng đứa con trai ấm áp này, đủ rồi!
“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một câu hỏi không?” Tư Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Con hỏi.” Tư Y Cẩm buông Tư Nhiên ra, lau đi nước mắt, không cho là sao cả mà nói: “Con có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-nham-chong-dai-gia/363966/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.