Bà Tiền nghe thấy âm thanh này, nhất thời cười lạnh một tiếng: “Hôm nay, nơi này của ta thật náo nhiệt.
Người biến mất mấy mươi năm cũng đến rồi.”
Phùng Mạn Luân đứng lên, nói: “Là ông nội anh tới.”
Thẩm Thất lập tức đứng lên, nắm lấy tay hai đứa trẻ đứng về một phía.
Một lát sau, ông cụ họ Phùng quả nhiên tiến vào.
Nhìn từ mặt trở lên, Bà Tiền hình như già hơn nhiều so với ông nội Phùng.
Thẩm Thất không biết bọn họ rốt cuộc ai lớn tuổi hơn, có điều, nhiều năm như vậy, thể xác và tinh thần bị tàn phá, bà Tiền già nhanh hơn một chút cũng là lẽ thường.
Phùng Mạn Luân tựa hồ đoán được tâm tư của Thẩm Thất, thấp giọng giải thích: “Bà nội Tiền lớn hơn ông nội anh mười tuổi.”
Miệng Thẩm Thất hơi há to.
Có điều nghĩ lại thấy cũng là chuyện thường.
Thẩm Thất nhanh chóng suy diễn ra tình cảnh năm đó trong đầu: đào kép nổi danh Tiền Linh Nhi năm đó là một người nổi tiếng chấn động một phương, tuy nhiên, mặc dù bà rất nổi tiếng nhưng dù sao cũng ngần đó tuổi rồi.
Giới trẻ tầng tầng lớp lớp xuất hiện, phỏng chừng lúc ấy cũng có không ít nhà giàu có quân phiệt muốn lấy bà.
Trong lúc loạn trong giặc ngoài, lúc bà muốn quyết chí tiến lên nhất, vị công tử tiêu sái – ông nội Phùng xuất hiện, hơn nữa còn thể hiện tình cảm chân thành, nồng nàn sâu đậm, rơi vào tình trạng khó khăn như thế, Tiền Linh Nhi động lòng cũng là chuyện rất tự nhiên.
Huống hồ thân là đào kép nổi danh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-nham-chong-dai-gia/364460/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.