Đóa hoa trên tay rớt xuống trên mặt đất, Tiểu Liêu nghiêng ngả lảo đảo người chạy ra khỏi phòng. Vinh Hưởng đuổi theo nó “Bình tĩnh, trước mắt là tình huống gì chúng ta còn chưa rõ, có lẽ bị thương không nặng lắm.”
Nghe thế Tiêu Liêu như nắm được 1 cọng rơm trước trong khi thoi thóp. Gao gắt nắm chặt tay áo Vinh Hưởng “Nhất định không có chuyện gì, đúng không?”
“Đúng.” Vinh Hưởng trấn an nó, trong lòng cũng thầm cầu nguyện, 2 đứa nhỏ này không dễ dàng đi đến hôm nay. Nếu như có gì xảy ra, Tiểu Liêu nhất định chịu không nổi.
*
Vinh Hưởng lái xe chở nó đến bệnh viện, xe mới vừa dừng Tiểu Liêu liền mở cửa xe phóng ngay ra ngoài. Ở phòng cấp cứu chỉ thấy mỗi Lâm Duệ, Dịch Phong, Tưởng Mạch và Thiên Bắc đều không thấy, Tiểu Liêu cảm thấy có khối đá lớn đang đè ép lồng ngực nó, đến sắp thở không nổi. Nó bước đi chênh vênh lảo đảo đến gần Lâm Duệ.
“Chị dâu.”
Rất lâu sau Tiểu Liêu mới lên tiếng nói “Chuyện như thế nào…”
“Xe hoa bị người ta động tay vào, thắng không ăn. Trên đường chạy đến Vinh gia, xe lao xuống sườn núi.” Lâm Duệ mở miệng cũng không lưu loát, ánh mắt ảm đạm “Bách Sanh, anh ấy… mất rồi.”
Tiểu Liên như mất hết trọng tâm, toàn thân sụi lơ dựa vào vách rường phía sau “Cái gì?”
“Anh... không có cấp cứu trong này, người cấp bên trong là Thiên Bắc.” Lâm Duệ nhìn thấy Tiểu Liêu như vậy, tâm cũng nhói lên đau nhức. Thật sự không đành lòng nói ra sự thật này.
Sắc mặt Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-ten-ai-lang-le-yeu-em/983789/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.