Bùi Thanh Hoằng vốn cao hơn Lan Mân một cái đầu, lưng lại thẳng tắp, lông mi rũ xuống nhìn người phía sau, nếu trên mặt không có ý cười sẽ dễ dàng khiến người bị nhìn cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Bởi thái độ lạnh nhạt hoàn toàn không giống lúc trước, Lan Mân vô thức nhấp nhấp môi, lặng im nhìn Bùi Thanh Hoằng một hồi lâu, sau lại không nhịn được mà đánh vỡ bầu không khí bất ổn này: "Ngươi nghĩ thông suốt cái gì?"
"Hôm qua ta nghĩ..." Bùi Thanh Hoằng vừa mở miệng đã bị một âm thanh khác đánh gãy: "Hai người các ngươi không vào phủ đi, đứng đây làm gì?"
Bùi Thanh Hoằng xoay người lại, nam tử trung niên phong độ nhanh nhẹn vừa lên tiếng đúng là gia chủ Bùi phủ Bùi Diên, hắn lập tức trả lời: "Ta có chuyện muốn nói với Tử Giác, lát nữa sẽ vào."
Bùi Thanh Hoằng vốn muốn nói cả một bụng lời nhưng lại bị gián đoạn như vậy, liền nuốt toàn bộ trở về từ yết hầu. Hắn đã tính toán hết lời muốn nói qua một lần, giờ lại cảm thấy nơi chốn không được thích hợp.
Chờ Bùi Diên vào phủ, lúc sau hắn mới đi tới, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng như hồ sâu giếng cổ: "Không có gì, chúng ta đi vào trước đã."
Bùi Thanh Hoằng vẫn chưa nói ra quyết định của hắn, Lan Mân cũng không có lập trường gì để can thiệp vào ý tưởng của đối phương. Tuy hôm qua y đã đổ hết mọi sai lầm lên đầu Lan phủ, nhưng nếu Bùi Thanh Hoằng đủ nhẫn tâm, hoàn toàn có thể đuổi y về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-vo-lay-phai-thai-thuong-hoang/1591892/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.