Thiên Mạch chịu đựng cơn chua sóng cuộn biển gầm trong ngũ tạng, rốt cuộc đã nói lời thổ lộ đầu tiên trong đời như thể đang quỳ trên đoạn đầu đài!
Hắn ta đứng thẳng ngực, cổ nghểnh lên, xấu hổ và tức giận, khiến Lạc Thanh Phong không nhịn được mà bật cười.
Nhìn hắn ta giương nanh múa vuốt, tựa như một con gà trống đang vỗ cánh, muốn mổ người!
“Ngươi chắc chắn là bị bệnh tương tư chứ? Không phải là mắc chứng nói nhảm điên cuồng sao? Ha ha ha,” Lạc lang trung cuối cùng cũng dừng cười, gọi ra ngoài, “Tần Dương, đưa hắn ra ngoài.”
“Đến đây!” Tần Dương ở bên ngoài nhịn cười đến tím mặt, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nghe thấy nam nhân tỏ tình với nhau, thật thú vị! Nhưng khi vào trong lại ngẩn ra, tên si hán này bên hông thắt bảo kiếm, hắn ta chưa từng thấy thứ này, chân dừng lại, Tần Dương rụt cổ nhìn Lạc Thanh Phong, “Sư phụ, đồ nhi không biết võ công, ngài nghĩ đồ nhi có thể đưa hắn đi được không?”
Lạc Thanh Phong liếc tiểu tử này một cái, phất tay chắp lại phía sau lưng, tiểu tử thối này bình thường ồn ào, đến lúc cần hành động thì lại nhút nhát, thôi, để ta tự làm vậy, Thiên Mạch cao lớn uy mãnh, Lạc Thanh Phong hơi ngẩng đầu nhìn hắn ta, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta không rảnh để nói nhảm với ngươi, nhanh chóng đi đi. Nếu ngày nào đó ngươi bị gãy chân gãy tay thì có thể quay lại. Đi thong thả không tiễn.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-chi-xuan-tinh-i-dinh/2532977/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.