Buổi trưa ba người chơi một chút, Đường Tuyết chỉ thua hai ván, đều là Lê Ngữ Băng nơi đó chủ thời thua. Trên mặt của cô bị Lê Ngữ Băng vẽ lên hai chòm râu nhỏ.
Lê Ngữ Băng thì bị cô phác họa ra kẻ mắt tinh xảo. Cô tô lại thật nhiều lần, phần đuôi mắt kéo dài, hất lên. Lê Ngữ Băng nguyên bản anh tuấn, thêm con mắt được tân trang khiến cho cậu quyến rũ động lòng người.
Cậu nhẹ nhàng nháy nháy mắt, sau đó chậm rãi nhìn Đường Tuyết một chút.
Hồn xiêu phách lạc, khuynh quốc khuynh thành.
Đất mẹ ơi_____
Đường Tuyết khoa trương lấy tay che lấy ngực," Chậc, chậc, chậc, thật sự là yêu nghiệt.
Liêu Chấn Vũ cười hì hì lại gần, dáng vẻ khẩn cầu khích lệ," Lão đại, tôi thì sao?"
"Cậu là yêu quái."
"Q_Q"
Liêu Chấn Vũ lấy gương soi mình, tinh thần chán nản.
Kỳ thật, chuyện này cũng không khó đoán ra. Phải biết rằng trên mặt cậu nhiều đường kẻ thẳng như vậy, đại bộ phận đều là Lê Ngữ Băng vẽ lên, ngay từ đầu Lê Ngữ Băng đã giúp Đường Tuyết kẻ mắt cho Liêu Chấn Vũ. Vấn đề ở chỗ Lê Ngữ Băng là một thẳng nam, chắc chắn kẻ mắt mẹ nó cũng là đường thẳng, một đường lại một đường, giống như hàng cỏ khô dính trên mí mắt. Phong cách vẽ này khiến cho Liêu Chấn Vũ nhớ tới hồi còn bé lúc vẽ ông mặt trời, đều là dùng đường thẳng để vẽ ánh sáng.
Liêu Chấn Vũ bị đả kích, trầm mặc không nói.
Đường Tuyết nói," Thắng bại là chuyện thường tình, tôi mời các cậu ăn cơm."
Liêu Chấn Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-hap-duong-phen/608434/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.