Bên trong quán cafe cách trường học không xa, chỉ có một tốp năm tốp ba người đang ngồi, khiến cho nơi này có chút khoảng không. Kiều Tư Vũ ngồi ở đối diện tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấy cái muỗng bạc nhỏ, gương mặt xinh đẹp có loại thần sắc không đếm xỉa, làm cho người ta đoán không ra trong nội tâm chị ấy đang suy nghĩ gì. Tôi hít một hơi thật sâu mùi cà phê đang lan trong không khí, nghiêng đầu, đôi mắt dời ra phía bên ngoài cửa sổ.
"Buổi chiều không có lớp à?" Chị ấy bưng lên cốc cà phê uống một ngụm nhỏ, rồi lại ưu nhã buông xuống.
"Ừm."
"Sao lại không dám nhìn tôi? Không muốn? Hay là không dám?"
Giọng nói của chị ấy trước sau như một thanh thúy ngọt ngào, tôi biết lúc này mình cần phải bảo trì lý trí, xoay đầu lại, hờ hững nhìn chị ấy, chị ấy và tôi đối mặt nhau trong chốc lát, nhẹ nhàng thở dài: "Nếu như không phải bởi vì em bỏ bộ đồ kia ở nơi đó, nếu như không phải em lại gửi tiền vào tài khoản của tôi... Có lẽ, hôm nay tôi sẽ không tới tìm em."
"Chị vốn không cần đến đây, em với chị vốn là hai người xa lạ, đến với nhau khi năm thì mười họa, không thiếu nợ nhau như vậy là tốt nhất."
"Thế nào là không thiếu nợ nhau? Chẳng lẽ trong lòng em, em không cho là tôi thiếu nợ em à?"
Tôi đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút nghẹn, chị ấy cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ em không có cảm giác em đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-hoa-huu-khai-phong-hoa-le-lai-no/1263217/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.