Bầu trời xanh xám ảm đạm dần trở nên trong xanh sáng sủa.
Thế giới c.h.ế.t chóc phía sau cô từ từ phai màu, sắc màu của thế giới loài người ùa về.
Bóng đen chậm rãi đi theo cô.
Úc Tinh vừa nghĩ về sự khác biệt giữa nấm độc và nấm ăn được, vừa đi đến cuối con đường.
Dưới ánh nắng chói chang, quái đàm yên tĩnh này đã mở ra một con đường dẫn ra thế giới bên ngoài.
...
Chủ nhà: Tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi thực sự đã báo cảnh sát rồi, cô đừng nghĩ quẩn trong lòng nhé!
Vô số cuộc gọi nhỡ, một số tin nhắn và SMS, từ ông chủ quán quen, anh họ, người thân tám trăm năm không liên lạc... thậm chí cả cảnh sát. Điện thoại reo liên tục, vô số tin nhắn hiện lên không ngừng.
"Hình như có người ở đó! Mau đến xem."
Tiếng còi xe hú vang lên từ xa, chiếc xe cảnh sát dừng lại không xa lập tức bao vây khu vực này.
Mọi thứ ồn ào náo nhiệt của thế giới loài người ập đến, nhanh chóng cuốn cô đi, đẩy cô tiến về phía trước.
Úc Tinh chỉ kịp quay đầu nhìn lại quái đàm đó.
Trong bóng tối sâu thẳm của rừng rậm, vẫn luôn có một bóng ma cao gầy đứng đó.
Anh dõi theo cô bị đám đông vây quanh, biến mất trên con đường dẫn đến thế giới loài người.
...
Người sống thật phiền phức.
Người c.h.ế.t chỉ cần một cáo phó là cả thế giới đều biết và sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa. Còn người sống mất tích mười lăm ngày sẽ bị coi là mất tích,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-quy-le-quy-may-gio-roi/2727679/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.