Editor: Waveliterature Vietnam
Hai mắt Lưu Nguyệt Nguyệt âm lãnh cực kỳ, lấy hộp trang sức trên bàn mở ra, cầm lấy một bộ, nắm chặt trong tay.
"Chính là bộ này."
Đây là bộ trang sức có thiết kế đẹp nhất, giá trị liên thành cũng lớn nhất, ít nhất cũng lên tới 7 chữ số.
Mạc Thanh Tuyết nhìn qua, kéo tay của cô ta qua.
"Có camera"
Hai người các cô cũng quá liều lĩnh rồi, vừa rồi mọi thứ đã sớm bị camera ghi lại, không cần hại không được Mạc Thanh Yên mà ngược lại làm hại chính mình.
Lưu Nguyệt Nguyệt quay ra nhìn camera, cười đến nham hiểm, "Cô sợ cái gì chứ, Tiểu Tuyết, cô càng ngày càng khác đó. Cô muốn chắp tay đưa cha của đứa bé trong bụng lên cho Mạc Thanh Yên sao? Tôi quá thất vọng với cô rồi."
Đây chắc chắn là chỗ đau của Mạc Thanh Tuyết, khuôn mặt trang điểm đậm hiện lên một tia tức giận.
"Lưu Nguyệt Nguyệt, cô có tư cách gì mà nói tôi chứ."
Gia đình Lưu Nguyệt Nguyệt bình thường, có thể tiến chân vào xã hội thượng lưu, còn không phải là có cô chống lưng sao. Bộ dáng khúm núm của cô ta lúc trước luôn không dám nói chuyện lớn tiếng với cô, hôm nay như thế nào lại dám nói cô như vậy, cô có chút nghi ngờ cô ta vốn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mạc Thanh Tuyết bị lời nói của cô ta chọc giận, ánh mắt trở nên sắc bén, lợi hại.
Lưu Nguyệt Nguyệt phát hiện ra mình bất cẩn bại lộ tâm tư, vì thế gượng cười một tiếng. Giữ tay Mạc Thanh Tuyết, "Tiểu Tuyết, tôi còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2642721/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.