Mạc Thanh Yên nhìn thấy bọn trẻ liền vội vàng đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo của mình. Sau đó trừng mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt, đều tại anh, để cho bọn nhỏ bắt gặp.
Băng Khối với Dương Quang đi đến, Băng Khối lạnh lùng theo dõi anh, ở trước mặt Lệ Đình Tuyệt, hai nhóc có vẻ đặc nhỏ con. Tuy nhiên ánh mắt không chịu yếu thế, hung hăng nhìn thẳng vào anh.
Để chú cách xa dì nhỏ một chút, chú không nghe rõ à?
Hai tay Dương Quang ôm khẩu súng, gian xảo cười.
Dì lớn lên xinh đẹp thế nên biết chú không nỡ, nhưng có cháu với anh cháu ở đây, mãi mãi sẽ không thể ở bên cạnh chú đâu.
Bởi vì ở trong lòng bọn chúng, mami chỉ có thể thuộc về cha chứ không phải là người đàn ông xấu xa chưa gặp bao giờ này.
Mặc dù hắn chưa từng quan tâm đến chúng cũng chưa làm tròn trách nhiệm, nhưng bọn chúng càng hy vọng hắn xuất hiện và bù đắp cho mami. Tuy trong lòng hận nhưng vẫn như trước kia giữ vững trận địa vì hắn.
Angela lại không nghĩ thế, cô bé chưa từng gặp cha, cho nên cũng không muốn gặp. Nhưng cô bé rất thích chú nên hy vọng rằng anh có thể làm cha của mình.
Cô nhóc chạy qua, chắn trước mặt hai anh trai mình.
Anh, chú ấy là bạn của em nha nên các anh không được bắt nạt chú ấy.
Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt bị hai anh trai oán giận, cô bé cũng không chịu thua kém. Mà Băng Khối với Dương Quang lại thương cô bé hết mực, vì thế trao đổi ánh mắt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2644135/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.