[Khi đó hắn khóc vô cùng thương tâm, bánh ngọt ở trong miệng căn bản không có vị ngọt.]
Ngày Kỷ Vọng xuất viện vừa đúng lúc là sinh nhật của Kỳ Bạc Ngôn. Cậu mặc kệ đối phương đi theo về tận nhà mình, căn phòng vẫn là dáng vẻ lúc cậu rời đi nửa tháng trước, Kỳ Bạc Ngôn đã gọi người đến quét dọn.
Kỷ Vọng trở về phòng ngủ, trên tủ đầu giường có hai cái hộp nhỏ được đặt lên đó, là quà Kỷ Vọng đã chuẩn bị.
Không nghĩ tới chỉ mới 10 ngày ngắn ngủi, mà đã cảnh còn người mất.
Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở trong phòng khách im lặng chờ đợi Kỷ Vọng thay xong quần áo đi ra, mới nhẹ giọng lặp lại: “Anh ơi, hôm nay là sinh nhật em.”
Kỷ Vọng vuốt lên mái tóc, còn chưa kịp lên tiếng thì chuông cửa vang lên. Ngoài cửa là nhân viên giao hàng, sáng nay Kỷ Vọng có đặt hàng, ước tính thời gian giao hàng vào buổi chiều lúc cậu xuất viện, cậu mở cửa nhận lấy đơn hàng bên ngoài, từ trong túi cách nhiệt ủ đá lấy ra một hộp bánh tuy nhỏ mà tinh tế.
Sau khi Kỷ Vọng lấy bánh ngọt ra, ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn lập tức sáng lên, cuối cùng khó khăn lắm mới lộ ra ý cười vui vẻ.
Hắn nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, rốt cuộc cũng không dám biểu hiện sự vui sướng đến mức kiêu ngạo, chỉ bước đến bên người Kỷ Vọng, nhìn cái bánh ngọt kia.
Là hương vị Kỳ Bạc Ngôn yêu thích, bên ngoài bánh ngọt trắng như tuyết, ở giữa vẽ một quả đào cực lớn, còn có một miếng chocolate viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-an/916017/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.