Đối diện với những câu hỏi của bạn bè trước mắt Dương Nhất Thiên khá hờ hững, chỉ gật đầu lấy lệ, thỉnh thoảng ậm ừ vài cái, ngoài ra không làm bất cứ động tác dư thừa nào.
Anh để hai tay vào túi quần, sau đó thong dong đi tới một chiếc ghế ngồi xuống.
Mọi người xưa nay đều biết tính khí Dương Nhất Thiên khó gần như vậy nên cũng không làm lố quá, sợ rằng mình sẽ để lại ấn tượng xấu, chỉ lặng lẽ đứng gần đó quan sát, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Lê Nhật Hạ cũng vừa tới nơi, cô ta bước vào phòng, nhưng khi thấy sự xuất hiện của Dương Nhất Thiên thì kích động không thôi, vài giây sau liền kiêu ngạo bước tới, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh.
Hôm nay Lê Nhật Hạ trang điểm rất đậm, có lẽ do lần trước bị cắt tóc nên đến hôm nay cô ta vẫn đội một bộ tóc giả dài đến ngang hông, nhưng không ai để ý đến chuyện đó.
Đôi môi là một màu đỏ đến chói mắt, mắt cũng tô đến đen sì.
Bộ váy body màu đen ngắn cũn cỡn, một nửa bộ ngực cứ thể hở ra ngoài.
Một người bạn thấy cô ta đi tới ngồi cạnh Dương Nhất Thiên thì tò mò hỏi.
"Nhật Hạ, nhìn cậu thân thiết với Nhất Thiên quá, từ đó đến giờ hai người vẫn giữ liên lạc với nhau đấy à?"
Lê Nhật Hạ thoáng nhìn qua Dương Nhất Thiên, thấy anh cười cười thì cứ tưởng anh ngầm chấp nhận nên tiếp tục ra vẻ ta đây.
"Đúng vậy, trước giờ bọn mình giữ liên lạc với nhau mà, vả lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/2447117/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.