Tôi loạng choạng từng bước trỡ về phòng, dù đã gắng gượng nhưng chỉ vừa tới cửa phòng tôi đã ngã quỵ xuống , Giai Âm thấy tôi như vậy liền chạy ngay ra đỡ.
- Cô bị làm sao vậy ? cô ấy tỏ vẻ lo lắng rồi giúp tôi đứng lên đi vào giường.
- Tôi không sao tôi chỉ hơi chóng mặt thôi.! Tôi chỉ có thể trả lời cô ấy như vậy mà thôi.
- Nếu vậy thì cô nghỉ ngơi đi tôi đi bẩm báo lại với đại nhân !
- Nhất Phàm về rồi sao?
- Đúng vậy ! ngài ấy vừa về thôi . Giai Âm đỡ tôi nằm xuống rồi lấy chăn đấp vào cho tôi
- Cô có nói với Nhất Phàm là tôi đi cùng Nam Phong không ? Thấy cô ấy lắc đầu nên tôi cũng không nói thêm gì nữa, Giai Âm cũng từ từ ra khỏi phòng .
Tôi muốn ngủ 1 chút đễ tạm quên đi sự việc vừa xẩy ra nhưng mọi chuyện quá nghiêm trọng nên đầu óc tôi không thể yên ổn được.
- Lạc Lạc của...nàng không khỏe sao ?
mở mắt ra tôi đã thấy Nhất Phàm ngồi kế bên rồi .
tôi ôm chầm lấy hắn nước mắt đông đầy như 2 kẻ sắp phải phân ly.
- Nàng bị làm sao vậy, có phải mệt quá rồi không ? hắn vuốt ve tôi lo lắng
- Đúng vậy...ta mệt rồi, chỉ muốn ôm chàng như vậy thôi ! tôi nói trong nghẹn ngào.
- Vậy nàng cứ ôm đi, ôm đến khi nào chán thì thôi .
hắn ôm chặt tôi hơn và cười khàn 1 tiếng.
- không chán, không bao giờ chán !
Tôi ước gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-kieu-cuoi-duoc-quy-tan-lang/1989779/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.