Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vẻ mặt vô tội, hai đứa bé hồn nhiên đáng yêu như vậy ai mà nghĩ chúng nó lại chơi khăm Hồ Thanh chứ?
Dù sao cũng không có ai nhìn thấy.
Trái lại, Hồ Thanh đai nghiến mắng nhiếc hai đứa trẻ là đồ trẻ hoang cho nên không có ai dạy dỗ thì mọi người đều nghe thấy cả.
Hạ Vũ Mặc uất ức lên tiếng: “Bà nội Trần, hình như dì Hồ không thích con và anh trai.”
Dáng vẻ oan ức của Hạ Vũ Mặc đã khơi gợi tình mẫu tử của chín mươi phần trăm số nữ giới có mặt tại hiện trường, trong lòng họ cũng thấy đau xót.
Mọi người hận không thể ôm lấy Hạ Vũ Mặc vào lòng mà vỗ về, Hồ Thanh không thương chúng thì họ thương.
Hạ Phi vẻ mặt khó xử: “Bà nội Trần, dì Hồ muốn uống nước, em trai tốt bụng rót nước trái cây cho dì ấy, không ngờ dì Hồ lại tức giận.”
Giọng điệu của Hạ Phi như là Hồ Thanh thật không hiểu chuyện, người lớn mà đi tính toán với trẻ con.
“Các con đều là những đứa trẻ ngoan, không sao cả.” Trần Tố Anh mỗi tay kéo lấy một đứa lại: “Mặc kệ cô ta.”
Từ tận đáy lòng, Trần Tố Anh cũng không thích Hồ Thanh.
“Bà nội Trần.” Hạ Vũ Mặc rất biết tỏ ra đáng yêu, ôm lấy Trần Tố Anh: “Tiểu Vũ sợ.”
“Không cần sợ, cô ta không ở nhà họ Lục lâu đâu.”
Câu nói này của Trần Tố Anh khiến cho quan khách đều ngầm hiểu.
Nhà họ Lục không thừa nhận Hồ Thanh.
Tô Yên cùng An Hinh từ bên ngoài đi vào, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1005220/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.