Tô Đình Nghiêm không việc gì, điều này cũng khiến mọi người được an ủi phần nào.
Vụ bắt cóc này, thật ra lại giống một trò đùa dai hơn.
Cộng thêm việc Tô Đình Nghiêm bị bọn bắt cóc lột sạch quần áo, mà ông ta lại sợ mình mất mặt nên mới không dám báo cảnh sát.
Tô Đình Nghiêm muốn về nhà, Tô Yên lập tức đưa ông ta về biệt thự Nam Sơn.
Biệt thự Nam Sơn chính là khu biệt thự có tiếng nhất Đế Đô, những người sống ở đây vô cùng giàu có sung túc.
Tất cả bọn họ đều đứng trên đỉnh cao đỉnh cao của sự thành công.
Với thực lực của Tô Đình Nghiêm, có dù ông ta có tiềm lực kinh tế thì cũng không có tư cách.
Biệt thự ở khu này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được, mà cần có quyền lực, có địa vị xã hội nhất định.
Tiền tài sẽ phân con người ta ra dăm ba tầng lớp người, cho dù không thừa nhận thì đó cũng là sự thật.
Trên đường đi, Tô Đình Nghiêm rất vui vẻ, đây là lần đầu ông ta đến biệt thự Nam Sơn, hơn nữa trước giờ ông ta cũng chưa từng tới nhà của con rể, chẳng lẽ lại không vui cho được?
Tô Yên lái xe vào biệt thự Nam Sơn rồi đỗ lại trước cửa nhà Lục Cận Phong, sau đó cô đưa chìa khóa cho người giúp việc nhờ đỗ xe hộ.
"Tiểu Yên, sau này con sẽ ở đây sao?" Tô Đình Nghiêm quan sát căn biệt thự xa hoa, giống như một người nhà quê vừa lên thành phố, ánh mắt ông ta toát lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1005319/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.