Trong khách sạn, ánh lửa đầy trời.
Tô Yên nằm trên giường cả người bốc lửa, Tần Nhã Hân đứng trong ngọn lửa hừng hực, điên cuồng cười lớn: “Cháy đi, cháy đi, chết rồi còn có cái đệm lưng, đường xuống suối vàng cũng không cô độc, đời này đáng giá rồi, cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
”
Tần Nhã Hân giang hai tay ra, không ngừng cười điên cuồng trong ngọn lửa, thế lửa dần lan rộng ra, cháy vào bên trong hành lang, thiết bị báo cháy của cả căn khách sạn bị khởi động, vang lên một tràn tiếng chuông báo cháy.
Trận lửa lớn này khiến cho người ta tuyệt vọng, đau khổ, mọi người đều hận không thể xông vào trong biển lửa cứu Tô Yên ra, nhưng chuyện này vốn dĩ không thể nào làm được.
Tần Chấn Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm một cách hoảng sợ, hai tay run rẩy, không nói ra được chữ nào.
Trong biển lửa đó, là hai đứa con gái của ông ta.
Hai đứa con gái duy nhất của ông ta.
Bây giờ, cả ba đứa con gái của ông ta đều không còn nữa.
Không còn nữa!
Lý Mộc Sinh kéo Lưu Tuyết Lam, hai vợ chồng nhìn về phía giữa đám lửa với vẻ chấn động và khó chấp nhận, cả người Tô Yên đều bốc cháy, ga giường và vỏ chăn đều là vật dễ cháy, càng đừng nói đến cả người cô bị tưới xăng.
Đừng nói là không thể nào xông vào cứu người, cho dù có cứu ra thì cũng không sống được nữa.
Viết gì đó
Lãnh Phùng vội nói: “Mọi người mau lùi về nơi an toàn, mau chóng giải tán khách sạn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1005901/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.