Nghe thấy giọng nói, Tô Yên và Lệ Uyển cùng nhìn ra phía ngoài cửa theo phản xạ.
Tô Duy đi vào, vẻ mặt trông khá tự nhiên: “Chị, mẹ! nên gọi là dì mới phải, dì, con vừa đi ngang qua chứ không có ý nghe trộm.
”
“Gọi dì hay gọi mẹ đều được, tùy con.
” Lệ Uyển nhìn Tô Duy với ánh mắt yêu thương, đây là đứa con của bạn cũ, sức khỏe lại không tốt nên Lệ Uyển càng thêm yêu thương Tô Duy, từ tận đáy lòng bà ấy đối xử với cậu ta như con mình.
Tô Đình Nghiêm cũng đi vào theo, Tô Yên nói: “Đồng chí Tô, ông đi gọi anh Xa một tiếng bảo anh ấy khám bệnh cho Tiểu Duy.
”
Tô Yên cũng có ý muốn bảo Tô Đình Nghiêm rời đi.
“Được, vậy cha đi đây.
” Tô Đình Nghiêm rất nghe lời Tô Yên.
Sau khi Tô Đình Nghiêm rời đi, Tô Yên mới nhìn Tô Duy rồi nói: “Mấy lời lúc nãy em cũng đã nghe thấy rồi đúng không?”
“Ừm!” Tô Duy đáp một tiếng: “Ông ấy làm nhiều điều ác, đúng người đúng tội, từ khi sinh ra đến tận bây giờ ông ấy chưa từng làm gi cho em cũng không làm tròn bổn phận của một người cha, hổ dữ không ăn thịt con nhưng ông ấy lại hãm hại em vào tù, xử bắn vẫn còn nhẹ nhàng với ông ấy.
”
Giọng nói của Tô Duy đầy phẫn uất.
“Tiểu Duy, dù sao thì ông ấy vẫn là cha con.
” Lệ Uyển thở dài nói: “Ngày mai con có muốn đi tiễn ông ấy một đoạn không?”
“Con không đi.
” Tô Duy dứt khoát từ chối:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1005925/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.