Người đàn ông đeo khẩu trang mỉm cười đưa tóc cho nữ bác sĩ: "Ca đêm là khổ nhất, bác sĩ các cô là thiên thần áo trắng, thiên thần sao có thể mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”
Sự quan tâm của người đàn ông khiến nữ bác sĩ cảm thấy trong lòng có một dòng điện ấm áp.
"Ừ, làm ca đêm mệt quá.
Mí mắt sắp đánh nhau rồi.
Tôi đem đồ đi xét nghiệm, rồi sẽ nghỉ ngơi.
Nhân tiện, anh là người nhà của bệnh nhân đúng không? Nhìn khá lạ mặt, là bệnh nhân giường nào?”
"Giường số 15 kêu đồ ăn khuya nên tôi phải đi mua gì đó ăn." Người đàn ông bịt mặt đi về phía thang máy.
Nữ bác sĩ không chút nghi ngờ, đem tóc đi đến phòng xét nghiệm, đi được nửa đường mới nhớ ra, không phải giường số 15 buổi chiều đã xuất viện rồi sao?
Người đàn ông có nhớ nhầm không?
Nữ bác sĩ thực buồn ngủ ngáp một cái, không chút nghĩ ngợi giao tóc cho phòng thí nghiệm rồi đi nghỉ ngơi.
Bãi xe bệnh viện.
Người đeo mặt nạ cởi mặt nạ ra và lộ mặt, chính là Chu An.
Chu An lấy tóc vừa đánh tráo ra, trên mặt nở nụ cười lạnh, lập tức khởi động xe đến bệnh viện nơi Hứa Nguyên ở.
Chu An tránh tai mắt của Lục Cận Phong sắp xếp và đến phòng bệnh của Hứa Nguyên.
Trong phòng vắng lặng, chỉ còn lại một ngọn đèn tường, ánh đèn hơi mờ ảo.
Hứa Nguyên đang nghỉ ngơi ở trên giường, Chu An lặng lẽ tiến lại gần, nhìn Hứa Nguyên đang ngủ, bụng phập phồng nhô cao, trong lòng anh ta rất thoải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1006096/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.