Cách thức của Tần Nhã Hân rất quyết tuyệt, dùng cách thức tự sát đẩy Tô Yên và Lục Cận Phong xuống địa ngục.
“Cô hai.
” Chu An đau khổ và không thể tin nổi mà nằm sấp trên vách núi, bàn tay vẫn giữ vững tư thế vươn ra.
Anh ta không giữ chặt Tần Nhã Hân, tay chỉ chạm vào được một chút góc áo của Tần Nhã Hân.
Vách núi cao như vậy, ngã xuống còn có thể sống sót ư?
Lãnh Phùng đứng bên vách núi, nhìn xuống, lập tức ra lệnh cho lính cứu hỏa: “Nhanh, mau xuống dưới cứu người.
”
Lãnh Phùng và lính cứu hỏa nhanh chóng xuống núi, đến chỗ vách đá tìm kiếm người.
Đứa bé Tần Nhã Hân sinh ra môi tím tái, cất lên tiếng khóc yếu ớt, Chu An lấy lại tinh thần từ trong đau khổ, vội vàng bò đến bên cạnh đứa bé, lúc này anh ta mới nhìn kỹ nó, là một đứa bé khiếm khuyết không có môi dưới.
“Con trai, con trai.
” Tâm trạng Chu An vô cùng phức tạp, một người đàn ông lớn tướng vậy mà hốc mắt phiếm hồng.
Chu An miễn cưỡng đè nén khốn khổ trong lòng, anh ta không thể để ý đến việc đi tìm Tần Nhã Hân, cởi quần áo của mình bế đứa bé lên, phải lập tức đưa đứa bé đến bệnh viện.
Sau cơn mưa, đường núi trơn trượt.
Chu An mang theo đứa bé xuống núi, trên đường ngã rất nhiều lần, lần nào cũng bảo vệ đứa bé thật tốt, bản thân thì ngã đến mức cả người nhếch nhác.
Trên đường xuống núi, Chu An gặp đoàn người Xa Thành Nghị.
Xa Thành Nghị thấy Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1006213/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.