Edit: Lam Ngọc
Như Phong và Mộc Vấn Trần một đường thi triển khinh công. Vừa mới trở lại thành, chưa kịp bước chân vào đại trướng nữa là đã thấy Cao Càng Tề vọt tới, lớn tiêng kêu lên: “Nguyên soái, ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Trên mặt tràn đầy vui mừng.
Như Phong mỉm cười, mọi người cũng vây lại đây, bọn Nam Sơn, Túy Trúc, Túy Nguyệt nhào tới kéo tay Như Phong, tranh nhau kể lại tình hình sau khi Như Phong bị bắt, Như Phong chỉ có thể cười khổ với Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần chắp tay mà đứng, khẽ lắc đầu, ánh mắt hắn trong suốt mà thăm thẳm, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ ở trên đời, hắn đứng ở đó, lạnh lùng xa cách khiến cho những người khác không dám đến gần, thế nhưng lại tản ra ma lực dụ hoặc. Cho nên người xung quanh chỉ có thể đứng xa mà nhìn mà không người nào dám cùng hắn nói chuyện. Như Phong có chút thở dài, người trước mắt này chính là người mình ngày đêm thương nhớ. Mặc dù bề ngoài hắn thoạt nhìn như một vị tiên nhân siêu phàm thoát tục, không nhiễm hồng trần, nhưng Như Phong lại cảm thấy hắn giống một ẩn sĩ hơn, một ẩn sĩ nhìn thấu thế sự, không màng thế tục.
Nhưng ẩn sĩ này hết lần này đến lần khác vì mình bôn ba, vì mình vất vả, biết rõ mình là phận nữ nhi mà vẫn ủng hộ mình làm nguyên soái, không có quan niệm tầm thường của thế tục, ình một không gian tự do phát triển, hắn mặc dù không thể bất cứ lúc nào cũng ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/leng-keng-hong-nhan-phong-thai-hanh-thien-ha/2405973/chuong-116.html