Cô mặt lầm lì khó chịu liếc nhìn hắn...
"Dạ.... Của quý khách đây ạ..." nữ nhân viên nói
Hắn cười tươi rồi cầm hết mấy túi đồ đi ra ngoài...hắn quay lại nhìn cô nói
"Đi thôi... xong rồi"
Cô lườm hắn... "Biết rồi..."
Cô tính đi ra thì bị nhân viên cửa hàng nắm tay lại cười tươi với cô nói...
"Chị à... Em thật ngưỡng mộ chị"
Cô đứng đơ ra không hiểu chuyện gì cười gượng nói...
"Hả... Sao ạ"
"Chị đúng là có phúc thật.. bồ chị tâm lý quá luôn... Anh vừa đẹp trai vừa cưng chiều chị.. Em không biết khi nào mới có được người như vậy" nhân viên nói
"Em thích anh ta sao..."
"Dạ... Em cũng muốn có 1 người như vậy" nhân viên ngại ngùng nói
" Vậy em lấy đi... Anh ta là hàng miễn phí đấy... Em cứ lấy tự nhiên chị không cần tiền phí... Em chỉ cần rước cục nợ đó đi dùm chị là được" Cô nói nghiêm chỉnh
Nhân viên cười khổ....
"Chị cứ đùa em không à... Thoạt nhìn đã biết anh ấy yêu chị như thế nào... em sao dám chen vô"
Cô không nói gì chỉ nhìn nữ nhân viên
" Dạ vậy thôi... nãy giờ em đã làm phiền chị nhiều... chị đi thong thả...."
"Ừ... chào em"
"Dạ" nhân viên cuối chào cô
" Phúc sao là họa thì có người gì mà không biết chữ nhục viết làm sao.. thật mất mặt..." cô lẩm bẩm ngấu nghiến nói
[......]
" Cô làm gì mà lâu vậy" hắn càu nhàu
" Không có gì... đi về mau đi... tôi đói"
" Được rồi mau lên xe đi"
[...]
Tối hôm đó... Trong bữa cơm
" Anh không ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-toi-em-dam-khong-nghe/1458813/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.