Thường Hy bằng bất cứ giá nào, nếu như lúc này không nói, ngộ nhỡ bị Thái tử gia giam lại, quyền thẩm vấn lại rơi vào tay Vân Thanh, nàng sẽ thật sự không thấy được ánh mặt trời. Thường Hy nghĩ tới món đồ mình vừa nhặt được kia, hàn khí trong lòng bất chợt dâng lên, vừa rồi nhất định có người theo sau nàng, sau đó cố ý tạo ra tiếng vang để cho nàng bại lộ. Nhưng người nọ đến tột cùng là người nào thì nàng lại không biết, cho nên nàng càng không thể để mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm hơn nữa, đánh cuộc thì đánh cuộc!
Thần sắc Tiêu Vân Trác rất không tốt, nhấc chân muốn đi. Thường Hy trông thấy sắc mặt đại biến, vội nói: “Thái tử gia, xin cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ thật sự có điều muốn nói!”
Tiêu Vân Triệt vừa thấy, đưa tay kéo lại Tiêu Vân Trác, cười nói: “Tứ đệ, nghe nàng nói một chút cũng tốt, không chừng là có ẩn tình thì sao?”
Thường Hy không nghĩ tới Tiêu Vân Triệt sẽ vì nàng mà nói giúp, không khỏi hướng hắn lộ ra nụ cười cảm kích. Tiêu Vân Trác vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thường Hy mặt phấn xấu hổ, thần sắc tràn đầy cảm kích, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, dừng bước nói: “Đêm tối lén lút trốn ở chỗ này còn có cái ẩn tình gì? Nói không ra lý do quang minh chính đại, bản Thái tử tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Tiêu Vân Triệt có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, rất ít khi nhìn thấy hắn nổi giận, hoặc là nói rất ít nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-na-dong-cung-ai-phi-dung-voi-tron/2171982/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.