Khóe miệng Tiêu Vân Trác giật giật, miễn cưỡng nhìn Thường Hy nói: “Chỉ trích sau lưng thánh giá, cô có biết đây là tội chết?”
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, hai tay nắm chặt thành quyền hận không thể đấm cho hai mắt hắn biến thành màu đen. Chỉ tiếc là nàng không dám, nàng thực sự không dám, chưa nói đến nàng có thể hay không đánh được hắn, nếu là thật cho hai mắt hắn thành mắt gấu trúc, khiến người khác thấy được làm sao có thể giải thích? Bị Hoàng đế nhìn ra, xui xẻo cũng chỉ là nàng, cho nên nàng chỉ dám nghĩ một chút mà thôi, thật là chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
“Nơi này trừ ngươi và ta ra còn có người khác sao? Làm gì để ý như vậy? Hơn nữa chuyện này có điểm kỳ quái, trong lòng ta không nắm chắc cho nên mới hỏi ngươi một câu. Ngươi đã thanh cao như vậy, khinh thường không thèm mói tiếng người, tốt lắm, để ta tự mình suy nghĩ, nếu là nghĩ sai, làm ra cái chuyện gì sai lầm, lúc đó ngươi đừng oán giận ta hành động lỗ mãng, động một chút là lại bắt ta quỳ, nếu như thực là như thế ta liền không để yên cho ngươi!” Thường Hy hung tợn nói, nàng xác định mình không phải là bộ dáng cao thượng, giống như tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước dương xuân, cũng không phải là Thái tử một nước, còn cùng nàng giả bộ. Chấm dứt chuyện đó đi, nàng đem lời này nói trước, xem hắn xử trí thế nào.
Thấy Thường Hy thực sự tức giận đi ra ngoài, Tiêu Vân Trác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-na-dong-cung-ai-phi-dung-voi-tron/2172022/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.