Biến hóa của Thường Hy, bản thân nàng không phát hiện ra nhưng là mọi người xung quanh nàng lại cảm thấy rất rõ ràng. Thường Hy giơ tay nhấc chân đã không còn là tiểu hài tử thiên chân đáng yêu như trước kia nữa, điều này khiến cho mọi người nói không nên cảm giác gì, vừa vui lại vừa buồn.
Vui chính là Thường Hy sau này sẽ không dễ dàng bị người ta bắt nạt nữa, nhưng buồn là vì có được khí chất như thế này không biết đã ăn bao nhiêu khổ cực cùng cay đắng mới luyện được?
Thường Hy đứng dậy đi đến bên người Chương Tứ Thần nói: “Tứ Thần ca, huynh giúp muội vẽ tranh đi!”
“Vẽ tranh? Lúc này?” Chương Tứ Thần bị dọa giật mình, huynh đệ Ngu gia cùng Ngu phu nhân cũng bị hù sợ. Ngu phu nhân nhìn Thường Hy nói: “Con không phải nói trở về là có việc gấp sao? Tại sao lại muốn vẽ tranh? Chính sự quan trọng hơn, đừng trì hoãn nữa, hơn nữa vừa rồi nghe Thái tử gia nói còn có chuyện muốn nói với con mà!”
“Đây chính là chính sự. Mẹ, đừng gấp gáp a, nữ nhi tự biết phải làm gì!” Thường Hy cười nói, ở bên tai Chương Tứ Thần thấp giọng nói mấy lời, chỉ thấy thần sắc hắn vừa động, nói: “Được, muội đợi một lát, chỉ chút nữa là vẽ xong!”
Chương Tứ Thần đi vào thư phòng, Thường Hy ngồi bên người Ngu Thụy Lân, nghiêm túc hỏi: “Đại ca, đại hạn hán Đông Sơn năm ngoái có phải huynh ra tay giúp đỡ Vưu Mục Khê vượt qua khó khăn hay không?”
Thần sắc Ngu Thụy Lân khẽ biến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-na-dong-cung-ai-phi-dung-voi-tron/2172080/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.