Chị ơi, em không bị bệnh tâm thần.
Những chuyện đó thật sự đã xảy ra.
Nhìn vết thương trên tay em này."
Hu hu hu hu …..
Chị lại khóc dữ dội hơn.
Tôi chợt nhận ra mọi lời giải thích đều vô ích, vì hầu hết mọi người đều nghĩ rằng những bệnh nhân tâm thần sẽ không nhận ra rằng họ bị bệnh tâm thần.
Dưới quyền của bác sĩ, dù tôi có la hét, đập đầu cũng không thể chứng minh được mình là người bình thường, ngược lại họ còn cho rằng tình trạng bệnh của tôi rất nghiêm trọng.
Khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã từng chứng kiến
một câu chuyện như vậy.
Người phụ nữa trong câu chuyện là một người hiền lành, đảm đang, lúc trẻ đã yêu một người đàn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi cùng người ấy lập gia đình.
Sau khi kết hôn, người phụ nữ siêng năng, tiết kiệm, công việc làm ăn ngày càng phát đạt.
Người đàn ông làm việc trong xưởng sản xuất kẹo, sự nghiệp phát triển không bằng vợ, hơn nữa, khi đứa con mới lên 3 tuổi thì ông ta lại nghiện cờ bạc.
Tài chính gia đình do một tay bà vợ kiểm soát nên ông ta dùng tiền của chính mình để đánh bạc.Nhưng đã là còn bạc thì đánh mười thua hết chín, sau đó ông ta liền nghĩ đủ mọi cách để lấy tiền trong nhà.
Một lần,nhân lúc vợ có việc đi ra ngoài,ông chồng liền kêu người tới nhà lấy tiền và đồ đạc có giá trị đi cầm đồ gán nợ.
Sự việc này khiến người vợ rất tuyệt vọng.
Như có câu tục ngữ: “phòng trộm ngày đêm,kẻ trộm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-na-vong-hon/370337/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.