Edit by Mặc Hàm
Không khí phảng phất ngưng lại trong nháy mắt, thẳng đến khi đại hoàng tử cười khẽ một tiếng, đưa tay về phía sau nắm lấy tay Hoàng đế, dắt dẫn đến giữa đùi mình, chậm rãi vẽ vòng tròn ở huyệt khẩu, “Nếu ta nói Phi Long cũng chạm qua nơi này, Hoàng Thượng có thể có ăn ngon hơn không?” Hoàng đế sửng sốt, lập tức phản khách thành chủ, ngón tay ở chỗ đó xoa xoa bồi hồi, “Nếu là thật, ngược lại ăn sẽ ngon hơn” Đại hoàng tử quay đầu cong mặt cười, “Làm sao có thể là thật!” Hoàng đế nhìn y, môi kề sát vào, cơ hồ muốn bao mí mắt y, “Không phải là tốt rồi. Nếu ngươi là tình nhân của Phi Long kia, ta liền giết ngươi rồi treo trần truồng trên tường thành, xem hắn có thể chui từ đáy Trường Hà lên không?” Hắn nói như vậy, thanh âm lại phá lệ triền miên, phảng phất như đang yêu chiều tình nhân, “Thân thể tiêu hồn như vậy, để cho người khác nhìn, trẫm thật đúng có chút không nỡ.”
Đại hoàng tử bật cười, hơi quay đầu tránh môi hoàng đế dán lên mắt hắn, trong mắt ngoại trừ thần sắc tình dục, gì cũng không có. Ngón tay Hoàng đế từng chút từng chút cắm vào hậu huyệt của y, một bên xoay chuyển, đợi đến khi cả cây tiến vào, cong cong ngón tay khuấy động. Đại hoàng tử nhịn không được bắt đầu thở dốc, “Hoàng thượng, nhanh một chút. Hoàng đế hừ cười nói: “Mới một ngón tay, nhanh như vậy liền không được sao? Muốn thì nằm sấp, vểnh mông lên.”
Đại hoàng tử theo lời chống đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lich-kiep/1550135/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.