Chương 54A
Tiêu Vũ đứng dậy, bước tới cây piano đứng đặt phía sau ghế sô pha, kéo ghế ngồi xuống, bề mặt đàn trong suốt bóng loáng.
Cô đánh thử 2 nốt, thanh âm sắc nét, có thể thấy những cây đàn miễn phí dành cho học sinh luyện tập không phải hàng rẻ thông thường. Bà chủ ở đây quả thật dám " bỏ hết vốn liếng"!! Tiêu Vũ nghĩ.
Cô để tay lên phím đàn, phím đàn đen trắng đan xen trước mắt. Cô từng cho rằng, cái hố thảm nhất 404 đào cho cô là nó chỉ có một bàn tay vàng. Mà điều ngu dốt nhất cô từng làm là dùng hết bàn tay vàng duy nhất đó.
Đương nhiên, dù biết trước sự tình Tiêu Vũ vẫn chọn như cũ, khôi phục thân thể là việc cấp bách cần làm. Có thể bạn không biết nhưng khi một ngón tay bị gãy, nó sẽ không bao giờ khôi phục hoàn hảo được như ban đầu, đối với nghệ sĩ dương cầm là điều đáng sợ đến mức nào.
Cho nên cô luôn nghĩ bàn tay vàng của mình chỉ là trò đùa, còn ngỡ tất cả mọi thứ đều phải dựa vào nghị lực của bản thân để cố gắng.
Mãi đến khi bắt đầu luyện tập, Tiêu Vũ mới phát hiện ra, cô chưa từng chơi dương cầm nhưng cô lại có năng khiếu dương cầm mà bản thân không biết.
Cô không biết thiên phú của mình là gì, chỉ biết bản thân có thể hiểu được những thứ mà Tiêu Vũ đời trước không thể hiểu. Nhưng không sao, cô không hiểu giới dương cầm, dương cầm với cô cũng là thứ xa lạ. Cô chỉ biết, bất kể thiên phú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lich-su-phan-dau-cua-me-nhan-vat-phan-dien/815961/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.